- J.
Krishnamurti
Năm thứ hai đại học của tôi sắp sửa kết thúc. Vào một đêm nóng bức
trong tuần cuối cùng của tháng năm, tôi nhận được điện thoại của mẹ ở ký túc xá
cho biết tôi sẽ về nghỉ hè với ông bà để phụ giúp công việc đồng áng. Ý kiến này
khiến mọi người trong nhà đều hài lòng. Riêng tôi không hoàn toàn bị thuyết phục
lắm nhưng tự an ủi rằng dù gì cũng chỉ có một kỳ nghỉ mà thôi.
Sau khi thi xong môn cuối, tôi thu dọn đồ lên xe, chào tạm biệt bạn
bè và hẹn sẽ gặp lại vào mùa thu. Các bạn tôi cũng vậy vì hầu hết bọn họ cũng sẽ
về nhà.
Từ trường tôi về đến nông trại mất hết ba giờ lái xe. Ông bà tôi đều
đã qua tuổi bảy mươi, và tôi biết họ rất cần người phụ giúp công việc của nông
trại, ông không thể dọn cỏ khô một mình cũng như sửa chữa chuồng trại cùng hàng
đống việc khác.
Chiều hôm ấy tôi đến nơi muộn. Bà đã nấu nhiều đồ ăn đến nỗi cả ba
chúng tôi không thể nào ăn cho hết. Bà hết sức yêu thương và quan tâm tới đứa
cháu của mình. Tôi đã nghĩ rằng sự niềm nở này sẽ nhanh chóng phai nhạt một khi
tôi ở lâu cùng với bà. Nhưng không phải vậy. Ông muốn biết tất cả mọi điều về
tôi. Đến giờ ngủ, tôi nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Dầu gì, tôi cũng chỉ phải ở
đây một mùa hè thôi.
Sáng hôm sau, tự ông chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Ông bảo rằng
bà bị mệt vì đã vất vả cả ngày hôm qua nên sẽ nằm nghỉ lâu một chút. Tôi tự nhủ
sẽ không nhờ bà làm bất cứ điều gì cho mình trong thời gian lưu lại. Tôi đến đây
để giúp đỡ chứ không phải làm gánh nặng cho ông bà.
Buổi sáng đó, ông khiến tôi rất ngạc nhiên. Khi chúng tôi rời khỏi
nhà, ông dường như sinh động và linh hoạt hẳn lên. Nông trại này là lãnh địa của
ông. Mặc dù đã lớn tuổi, ông vẫn giữ được dáng vẻ tự tin khi đi khắp nơi trong
khu vực này. Ông không còn có dáng vẻ gì của con người đã thiếp đi trên ghế tối
qua trước lúc bản tin sáu giờ chấm dứt. Khi chúng tôi băng qua cánh cổng để đến
xem xét đàn gia súc, ông dường như biết rất rõ từng con bò. Mà có tới gần hai
trăm con trong đàn chứ ít gì!
Chúng tôi không thật sự làm nhiều việc trong ngày đầu, nhưng tôi lấy
làm cảm phục về tất cả những gì mà ông đã thực hiện trong suốt những năm tôi
chưa sinh ra. Ông không được ăn học đầy đủ nhưng đã nuôi dạy bốn người con khôn
lớn nên người nhờ vào nông trại này. Tôi thật sự ấn tượng sâu sắc về điều
đó.
Nhiều tuần lễ trôi qua. Đến tháng sáu, chúng tôi đã gom xong cỏ
khô, cột lại thành bó và cất vào nhà kho. Tôi cũng dần quen với chuyện cùng ông
làm việc mỗi ngày. Những gì cần làm ông đều dự tính sẵn trong đầu và mỗi ngày
chúng tôi chỉ việc thực hiện từng phần. Buổi chiều tối ở nhà, tôi thường đọc
sách hay nói chuyện với bà. Bà không bao giờ chán những câu chuyện ở trường hay
bất cứ chuyện gì có liên quan đến tôi. Bà còn kể cho tôi nghe về thời bà mới gặp
ông, về tình yêu của ông dành cho bà, về ánh mắt thuở ban đầu mà bà còn nhớ mãi
về ông...
Sáng chủ nhật tuần cuối cùng của tháng sáu, ông rủ tôi đi câu cá vì
chúng tôi đã hoàn tất mọi việc. Hồ nước nằm trong một cánh đồng trũng gần khu
rừng. Những năm trước ông đã thả cá xuống hồ. Hôm đó chúng tôi lái xe đến hồ,
tiện thể coi qua đàn gia súc. Chúng tôi không thể ngờ đến những gì mình trông
thấy sáng hôm đó: Một con trong cặp thiên nga mà ông tặng bà vào ngày lễ Kim
Khánh đã chết. Con còn lại không chịu ăn mà cứ ngước nhìn về một hương xa
xăm.
- Sao mình không mua một con khác thế vào hở ông? - Tôi đề nghị với
hi vọng có thể cứu vãn được tình thế.
Suy nghĩ một lát. Cuối cùng ông nói:
- Không... không dễ dàng vậy đâu con ạ! Con biết không, loài thiên
nga cả đời chỉ có một bạn tình.
Ông đưa tay chỉ trong khi tay kia giữ cần câu - loài khác thì được,
còn thiên nga thì không. Có thể mang đến cho nó một con khác nhưng chẳng thể
mang lại một tâm hồn như nó vốn đã từng mong chờ, tìm được và thấu hiểu. Chúng
ta chẳng thể làm được gì hơn cho con thiên nga còn lại. Nó phải tự xoay xở lấy
mà thôi.
Suốt buổi sáng chúng tôi đã bắt đủ số cá cho bữa trưa. Trên đường
về, ông dặn tôi đừng kể cho bà nghe về chuyện con thiên nga. Bà không còn đi về
phía hồ nhiều nữa. Vì thế, cho bà biết việc đó cũng chẳng ích gì.
Vài ngày sau, ông và tôi có đi ngang hồ trong khi làm công việc kiểm
tra đàn gia súc mỗi sáng. Chúng tôi trông thấy con thiên nga còn lại đang nằm
đúng nơi bạn nó được tìm thấy trước đó. Và... Nó cũng đã chết...
Ông và tôi bắt đầu tháng bảy bằng công việc dựng một hàng rào mới.
Đen ngày 12 tháng 7, bà tôi qua đời. Sáng hôm ấy tôi ngủ dậy muộn và ông cũng
chẳng gõ cửa phòng gọi. Đen gần tám giờ sáng, tôi mới vội vã thay đồ và xuống
bếp. Bác sĩ Morgan đang ngồi tại bàn trong nhà bếp. Ông ấy đã là hàng xóm của
ông bà tôi từ lâu kể từ khi về hưu. Trước đây, ông có tới nhà tôi vài lần mỗi
khi cần kíp. Ngay lập tức, tôi nhận ra có điều gì bất ổn. Sáng nay, bên cạnh
chân bác sĩ là chiếc cặp đen cũ ký. Và, rõ ràng ông tôi đang run rẩy.
Bà tôi đã đột ngột qua đời bởi chứng đột quy. Cha mẹ tôi đến ngay
trong buổi chiều ấy. Người thân và bạn bè của ông bà cũng nhanh chóng tề tựu tại
căn nhà cũ này.
Đám tang được tổ chức ngay ngày hôm sau vì ông nhất quyết muốn nó
diễn ra càng sớm càng tốt. Vào ngày thứ hai sau đám tang, ông nói trong bữa
sáng:
- Đây là một nông trại bận rộn. Chúng tôi còn rất nhiều việc phải
làm. Những người còn lại hãy trở về với công việc của mình.
Hầu hết mọi người trong gia đình đều đã đi khỏi, nhưng đó là cách
ông bảo mọi người là đã đến lúc phải về nhà. Cha mẹ tôi là người cuối cùng ra
về sau bữa trưa.
Ông tôi không phải là người có thể dễ dàng bộc lộ nỗi đau của mình
cho ai khác. Cho nên, tất cả chúng tôi đều lo lắng cho ông. Mọi người đã bàn
tính khuyên ông từ bỏ việc đồng áng. Cha mẹ tôi cũng nghĩ rằng ông đã già quá
rồi nên không thể nào sống một mình ở đấy. Tuy nhiên, ông không hề bận tâm đến
chuyện đó. Tôi thật sự tự hào về cách mà ông tự khẳng định mình.
Những ngày hè còn lại dần trôi qua. Chúng tôi vẫn bận rộn với công
việc. Tôi lờ mờ nhận thấy ông có điều gì đó khang khác nhưng không chắc lắm. Tôi
bắt đầu nghi ngại liệu ông có thể sống tốt hơn được với một ai đó không, nhưng
tôi biết ông không thể nào rời bỏ nông trại.
Tháng chín đang đến gần, nhưng tôi lại không muốn ra đi. Tôi cũng
tính đến việc bỏ học kỳ mùa thu này để ở với ông thêm vài tháng cho ông bớt cô
đơn. Khi tôi đề cập đến việc này, ông lập tức phản đối, bảo rằng chỗ của tôi là
trường đại học chứ không phải chốn này.
Cuối cùng đã đến lúc tôi phải thu dọn đồ lên xe và rời khỏi đây. Tôi
bắt tay và ôm ông chào tạm biệt. Khi lái xe đi, qua kính chiếu hậu tôi còn nhìn
thấy ông vẫy tay chào rồi quay về hương đồng cỏ để bắt đầu công việc kiểm tra
đàn gia súc mỗi sáng. Đó là hình ảnh về ông mà tôi hằng lưu giữ trong tâm
trí.
Mẹ gọi điện đến trường cho tôi vào một buổi sáng dông bão để báo tin
ông mất. Một người hàng xóm ghé ngang nhà uống cà-phê sáng hôm đó và tìm thấy
ông trong bếp. Ông mất vì chứng đột quy giống như bà. Trong khoảnh khắc đó, tôi
đã hiểu ra được những điều mà ông đã cố gắng giải thích cho tôi về con thiên nga
vào buổi sáng chúng tôi đi câu bên hồ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét